Tôi tên là Vương Túc Bình, năm nay 70 tuổi, đã nghỉ hưu được tròn mười năm. Tuổi già, tôi không hề cảm thấy cô đơn hay lạc lõng như nhiều người cùng thế hệ.
Tôi yêu cuộc sống bình dị của mình, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui với những thú vui giản dị: trồng hoa, học khiêu vũ, đôi khi lại đi câu cá hoặc tham gia câu lạc bộ người cao tuổi trong khu phố.
Chúng tôi, những người bạn cùng thế hệ, cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cùng chia sẻ chuyện nhà, chuyện đời.
Dù con trai tôi đã ra nước ngoài sinh sống, không có bên cạnh, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy trống vắng. Cuộc sống tuổi già của tôi khi ấy thật nhẹ nhàng và đáng quý.
Tuổi già, điều tôi mong mỏi nhất không phải là tiền bạc, mà là giữ được sự tự chủ, được sống có ích và không phiền đến ai. Ảnh minh họa
Cú sốc khiến tôi phải suy nghĩ lại về tuổi già
Không ai có thể biết trước điều gì sẽ đến trong cuộc đời. Một buổi sáng, tôi bất ngờ bị xuất huyết não.
May mắn thay, được cấp cứu kịp thời nên tôi giữ được tính mạng, nhưng từ đó sức khỏe giảm sút đáng kể, tay chân run rẩy, đi lại chậm chạp hơn.
Chính biến cố ấy khiến tôi nhận ra: Tuổi già không thể chỉ sống một mình mãi được. Dù mạnh mẽ đến đâu, con người rồi cũng cần có người bên cạnh chia sẻ, chăm sóc những khi yếu đau.
Biết tôi không còn khỏe như trước, con trai tôi ngỏ ý đón tôi sang Mỹ sống cùng gia đình. Thế nhưng, tôi từ chối.
Tôi biết mình không thể quen với cuộc sống nơi xứ người: đồ ăn nhanh, khí hậu khác biệt, và cả cảm giác xa lạ khiến người già dễ tủi thân.
Tôi chỉ muốn sống nốt quãng đời còn lại ở quê hương, nơi tôi có hàng xóm thân quen, có ký ức và cảm xúc thuộc về mình.
Viện dưỡng lão: Nơi có đủ tiện nghi nhưng thiếu hơi ấm
Không thuyết phục được tôi sang Mỹ, con trai lại đề nghị cho tôi vào viện dưỡng lão. Nhưng tôi không đồng ý.
Tôi từng nghe nhiều người bạn kể lại trải nghiệm ở đó, đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu hơi ấm con người.
Viện dưỡng lão chẳng khác nào một khu tập thể khép kín. Người già được ăn uống, nghỉ ngơi, tham gia vài hoạt động giải trí, nhưng cảm giác tự do và không khí gia đình thì hoàn toàn vắng bóng.
Cô Tô, hàng xóm của tôi, từng thử sống ở viện dưỡng lão một thời gian, rồi cũng phải quay về nhà vì “không chịu nổi”.
Cô kể rằng người cao tuổi ở đó không được tự do ra ngoài đi dạo, giống như bị giam lỏng. Nhân viên chăm sóc thì đông việc, khó tránh khỏi thiếu kiên nhẫn và vội vàng trong lúc phục vụ.
Thêm nữa, đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị người già, nhiều món nguội lạnh, ăn cho qua bữa.
Tôi hiểu rằng, tuổi già không chỉ cần bữa ăn đầy đủ, mà còn cần tình cảm, sự tôn trọng và niềm vui sống, những điều viện dưỡng lão rất khó mang lại.
Thuê giúp việc: Giải pháp đắt đỏ và gánh nặng tâm lý
Không nản chí, con trai lại đề nghị thuê người giúp việc toàn thời gian. Thế nhưng, tôi tính toán kỹ và nhận ra đây không phải là phương án tốt.
Chi phí thuê một người giúp việc ở thành phố không hề rẻ, khoảng 5.000 NDT/tháng (gần 17 triệu đồng), chưa kể tiền ăn ở, đi lại, điện thoại.
Con trai tôi sẵn sàng chu cấp khoản đó, nhưng tôi không thấy vui. Tôi hiểu vợ chồng con đang gặp khó khăn sau dịch COVID-19, công việc kinh doanh chững lại, nên tôi không muốn trở thành gánh nặng tài chính hay tinh thần cho con cái.
Tuổi già, điều tôi mong mỏi nhất không phải là tiền bạc, mà là giữ được sự tự chủ, được sống có ích và không phiền đến ai.
Cuộc gặp định mệnh và ý tưởng dưỡng già “hai bên cùng có lợi”
Một buổi chiều, tôi đang đi dạo thì cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi nghỉ ở ghế đá ven đường. Tình cờ, bên cạnh tôi có một cô gái trẻ, gương mặt phảng phất buồn.
Tôi hỏi chuyện, rồi biết cô tên là Tiểu Trân, khoảng 20 tuổi, vừa ra trường, đang gặp khó khăn về chỗ ở.
Cô kể mình mồ côi mẹ từ nhỏ, cha làm nông ở quê, hoàn cảnh rất khó khăn. Sau khi tốt nghiệp, cô lên thành phố làm việc nhưng thu nhập thấp, không đủ chi trả tiền thuê trọ.
Các phòng trọ bình thường đều có giá 1.000–1.500 NDT/tháng (khoảng 3–5 triệu đồng), vượt quá khả năng của cô.
Nghe xong, tôi chợt nảy ra một ý: “Nếu cháu biết nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, cháu có thể đến ở cùng bác. Nhà bác rộng, ở một mình buồn lắm. Cháu chỉ cần phụ nấu ba bữa và dọn nhà gọn gàng, còn tiền thuê nhà bác miễn phí.”
Ban đầu cô gái còn ngại ngần, e sợ tôi có ý đồ xấu. Nhưng khi tôi kể rõ hoàn cảnh, cho cô xem nhà, cô dần yên tâm và đồng ý thử sống cùng tôi.
Tình bạn giữa hai thế hệ: Bí quyết để tuổi già hạnh phúc
Kể từ khi Tiểu Trân đến ở cùng, cuộc sống tuổi già của tôi như được thổi một luồng sinh khí mới. Cô gái nhanh nhẹn, chăm chỉ, nấu ăn ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Mỗi sáng, Tiểu Trân cùng tôi tập thể dục, cùng trò chuyện, chia sẻ chuyện công việc, chuyện đời. Thi thoảng Tiểu Trân còn mua hoa quả, sữa biếu tôi, những điều nhỏ bé nhưng ấm áp vô cùng.
Tôi coi Tiểu Trân như con gái ruột, còn Tiểu Trân xem tôi như người thân.
Nhờ có Tiểu Trân ở bên, tôi cảm thấy tuổi già không còn cô đơn, không còn lo sợ ốm đau, ngã bệnh mà không ai biết.
Đặc biệt, sự trẻ trung, năng lượng tích cực của Tiểu Trân khiến tôi như được sống lại thời tuổi trẻ.
Không chỉ có người chăm sóc, tôi còn có thêm niềm vui, tiếng cười, mục đích sống mỗi ngày. Sức khỏe tinh thần cải thiện rõ rệt, những cơn run tay cũng giảm dần nhờ tâm trạng tốt và thường xuyên vận động.
Phương pháp dưỡng già đáng để người cao tuổi tham khảo
Từ trải nghiệm của bản thân, tôi nhận ra rằng, dưỡng già không nhất thiết phải phụ thuộc vào con cháu, viện dưỡng lão hay người giúp việc. Điều quan trọng là tìm ra một mô hình sống phù hợp, vừa giúp mình an tâm, vừa có ích cho người khác.
Mô hình “sống cùng người trẻ tuổi” như tôi đang thực hiện có thể xem là một hình thức cộng sinh nhân văn, đôi bên cùng có lợi: người già có bạn đồng hành, người trẻ có nơi ở ổn định, tiết kiệm chi phí.
Tuổi già vốn dĩ là giai đoạn con người cần sự sẻ chia, chứ không phải sự cô lập. Khi biết mở lòng, kết nối với những người trẻ, chúng ta có thể sống hạnh phúc, năng động và tràn đầy ý nghĩa hơn.
Tuổi già không phải là điểm dừng của cuộc sống, mà là một hành trình mới nơi mỗi người có thể chọn cách sống khiến mình an nhiên, vui vẻ và có ích.
Tôi tin rằng, với tình thương, sự chủ động và lòng bao dung, tuổi già hoàn toàn có thể là quãng thời gian đẹp nhất của đời người.
Câu chuyện thực tế của bà Vương Túc Bình được chia sẻ trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) nhận được sự quan tâm của mọi người.



